Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Thiên Đường

 Tác Giả : Vân Diệp Du
 Thể loại : Ngôn Tình

Nội Dung Truyện : Thiên Đường
Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường đi tới thiên đường đâu chỉ có một, có thể không thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải đi vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó;


Con đường đầy hấp dẫn mê hoặc thì lại nhấp nhô gập ghềnh, nhiều cạm bẫy, tuy nhiên vẫn cầu xin được thuận lợi bước đi;


Nếu một ngày lòng hoài nghi, sẽ ngồi xuống ngắm cảnh ven đường;


Đường đi…


Có thể là hoa thơm cỏ xanh, nhưng ai có thể ngăn được sự tiêu điều khi trời đông giá rét;


Trong quá trình dò đường vẫn luôn tiến về phía trước, một ngày nào đó sẽ đi đến nơi ấy, khi ấy…


Đừng quay đầu nhìn lại con đường đã đi, hãy cứ hưởng thụ sự hạnh phúc và ngọt ngào của thiên đường;


Nhưng hãy nhớ lại sự lựa chọn mê muội ban đầu, khi đó sẽ biết con đường hạnh phúc không chỉ có một.


P/S: Văn phong chậm, nội dung ba bốn chương đầu không đủ đặc sắc, nhưng về sau mối quan hệ của hai nhân vật chính được khắc họa sâu, tình cảm cũng dần dần được bộc lộ, sự thể hiện giữa tính cách và ngôn ngữ mang tới rất nhiều thú vị.


Lời người dịch: Dịch chỉ đơn giản theo quan niệm: Những khổ đau, tang thương, kí ức đau buồn rồi cũng sẽ qua. Cái gì đến và đi cũng đều có lí do của nó. Đừng buồn và u mê mãi, rồi mọi chuyện sẽ qua. Những niềm đau đã qua chỉ là dạy mình cách trưởng thành hơn, để mình chín chắn hơn khi đón nhận những gì được gọi là “Right Things” của mình thôi. Cố lên nhé, các cô gái!

Đau khổ đi qua, để mình kiên cường hơn bước đến Thiên đường của chính mình mà thôi!


Chương 1: Duyên đến như thế…


Trần Mặc Đông như thường lệ cầm thẻ phòng trở về, đi vào vừa lúc thang máy dừng ở tầng một, trong nháy mắt thang máy sắp đóng, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.

Lộ Nghiên mặc đồng phục nhân viên màu đen của khách sạn, áo sơ mi trắng bên trong áo vest đen, cổ áo dựng thẳng ôm lấy một phần ba chiếc gáy mảnh khảnh, bảng tên gắn ngay ngắn trên chiếc túi áo ngực, bên dưới là chiếc váy bó sát đến đầu gối.

Lộ Nghiên lịch sự mỉm cười với Trần Mặc Đông đang đứng trong thang máy, một nụ cười khuôn phép nghi thức, vì nụ cười của cô vốn là một kỹ năng thiết yếu, cùng với tiếng “Xin chào” bước nhanh vào thang máy, nhấn nút số tầng, rồi cô đứng phía sau Trần Mặc Đông, vốn dĩ cô nên đi thang máy của bộ phận nhân viên, nhưng khách ở tầng mười lăm phàn nàn liên tục, thời gian cấp bách, quản lý lại đang lên kế hoạch năm, vì thế những loại công việc lặt vặt này giao hết cho Lộ Nghiên hôm nay đang phải làm đêm, tuy chức vụ và sự việc không tương xứng nhưng Lộ Nghiên chỉ có thể kiên nhẫn đi hoàn thành.

Trần Mặc Đông đứng thẳng trong thang máy, khi tới tầng mười bốn, anh chầm chậm ra khỏi thang máy, đi về phòng mình. Lộ Nghiên nhìn người khách bước ra khỏi thang máy, thở phào nhẹ nhõm, dù chỉ là thời gian đi lên một tầng cô cũng có thể thả lỏng chút, cô dựa người vào vách thang máy, hôm nay thật sự rất mệt, thật sự chỉ muốn quẳng hai đôi giày cao gót trên chân ra khỏi thang máy. Cô mới làm việc ở đây hai tháng, vì thế phải cẩn thận chú ý ở mọi nơi với mọi người, ca đêm hôm nay là do cô thay người khác làm, người ta nhờ cô làm hộ, cô không nỡ từ chối, chỉ biết bắt mình đồng ý. Cô thầm cầu nguyện có thể thuận lợi “giải quyết” vị khách kia. Khi thang máy hiển thị con số 15, Lộ Nghiên đứng thẳng người, nở một nụ cười, sau đó chuẩn bị lắng nghe những lời phàn nàn của khách hàng.

Cuối cùng Lộ Nghiên kết thúc công việc, đổi quần áo bước ra ngoài khách sạn Hyatt, ngẩng đầu khởi động cổ, lúc quay đầu ánh mắt dừng lại ở một hình bóng quen thuộc, cô nhớ lại đó là người đàn ông tối qua, sở dĩ cô có ấn tượng sâu sắc vì nhìn thấy bóng dáng này khiến cô có một cảm giác kiên định rất quen thuộc. Cô vứt bỏ quy nghĩ, chạy nhanh về nhà lúc này mới là điều quan trọng, bốn giờ chiều nay còn phải tiếp tục làm việc nữa.

Cô đi bộ trên đường, chân mang giày vải, trong lòng thầm nghĩ “Không phải đi giày cao gót thật là hạnh phúc”, đi lên cầu vượt, người trên đường lúc này không nhiều, gió buổi sớm mát lành khiến cô không khỏi nhớ tới buổi tối chia tay với Thẩm Nham.

Buổi tối nhận được tin nhắn chia tay, Lộ Nghiên im lặng, nhưng sau đó cô lại điên cuồng đi hỏi thăm tin tức của Thẩm Nham, thậm chí cô đã quên mất chính mình khi đó chỉ thích hợp với đau lòng và khóc lóc thôi.

Sau này cô tìm được rồi, nhưng thực tế lại không thể thay đổi được gì, hết thảy bất lực. Lộ Nghiên không phải một cô gái phải dựa vào người khác để sinh tồn, nhưng cô lại cảm thấy thế giới của mình đã lún sụt một góc, không thể cứu lại, không thể đối mặt, càng không có triển vọng.

Sau khi gặp Thẩm Nham, Lộ Nghiên đờ đẫn đi về căn phòng mình vừa thuê. Nơi ở trước kia là “nhà” do cô và Thẩm Nham cùng nhau xây dựng khi cô sắp tốt nghiệp. Buổi sáng nhận được tin chia tay, phản ứng đầu tiên của Lộ Nghiên là tìm ình một nơi ở, cô dành cả buổi sáng để tìm một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ.

Sau khi quyết định lấy căn phòng nhỏ đó, Lộ Nghiên quay trở lại căn “nhà” kia thu dọn đồ đạc của mình, những đồ thuộc về cô không nhiều, đây vốn là nhà của Thẩm Nham, ở đây căn bản chỉ có quần áo của cô, hai cái va li – một lớn một nhỏ, Lộ Nghiên không muốn gọi xe, cô kéo hành lý đi bộ bốn mươi phút đến nơi ở mới của mình.

Buổi tối đến căn phòng nhỏ mới, Lộ Nghiên bỏ từng bộ quần áo trong va li ra, cô cảm thấy kiệt sức, trước mắt đều là hồi ức về hai người, cơ thể cô không chống đỡ được, cả người ngã xuống sô pha.

Lộ Nghiên nhắm mắt lại, những cảnh tượng hiện ra nếu không ngọt ngào thì cũng là cảnh hai người “tranh cãi”, con mắt cô thấm đẫm đau thương.

Năm nhất đại học, Lộ Nghiên tham gia hội sinh viên, Thẩm Nham đang là sinh viên năm thứ tư, là hội trưởng hội học sinh. Khoa của Lộ Nghiên là Kiến trúc học, theo qui định phải học năm năm, Thẩm Nham lại chỉ phải học Quản lí trong bốn năm, theo lý mà nói Thẩm Nham đang học năm cuối hẳn là phải nhường chức vụ cho người khác, nhưng vì Thẩm Nham đang tiến hành cải cách hội học sinh vẫn chưa xong nên cậu ấy vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ấy, dường như đó là ý trời vậy. Lộ Nghiên không phải là người nhiều chuyện, công việc của hội sinh viên vốn cô không muốn, chỉ vì bạn cùng phòng muốn thể hiện tinh thần “đoàn kết nhất trí, cùng bắt đầu tương lai tươi sáng” đã viết đơn đăng ký giúp cô, đơn được thông qua, lần đầu tiên tin nhắn báo hội nghị của hội học sinh đến điện thoại của Lộ Nghiên, cô không thể không đi.

Vì thế hai người chấp nhận ý trời này, trong một chiều hoàng hôn đầu thu lần đầu tiên họ đã nhìn thấy nhau.

Hôm đó Lộ Nghiên từ phòng tắm trở về, thấy tin nhắn báo hội nghị trên điện thoại và mấy cuộc gọi lỡ của bạn học cùng phòng kí túc, cô sấy khô tóc rồi ngay lập tức chạy nhanh đến hội nghị của hội học sinh, tới phòng họp mà không dám xông vào, lưỡng lự nhìn vào bên trong, số người không nhiều, mà hội nghị đã bắt đầu, Lộ Nghiên đứng ở cửa không biết nên làm thế nào, đúng lúc ấy có một người có vẻ lớn tuổi hơn nhìn thấy Lộ Nghiên ngoài cửa.

“Tiểu Nham.”

Tiếng gọi của người kia được đáp lại bằng hai tiếng trả lời. (Chữ “Nham” và chữ “Nghiên” đều được phát âm là “yán” nên bạn Nghiên mới hiểu lầm người ta gọi bạn ấy.) Thẩm Nham đang khai mạc dừng lại, thấp giọng trả lời “Hử?”, sau đó quay đầu nhìn người vừa cất tiếng giống mình, thật ra Lộ Nghiên cho rằng người kia gọi cô nên trả lời, rồi mở cửa đi vào khiến mọi người ở đó đều cười khúc khích, Lộ Nghiên không biết rằng người kia chẳng qua muốn nhắc nhở Thẩm Nham đang nói dừng lại một chút để cô có cơ hội bước vào. Thật sự là rất mất mặt, lúc ấy Lộ Nghiên chỉ muốn có cái hố chui xuống mà thôi.

“Bạn đến dự họp à, đội ngũ chúng ta lại được trẻ hóa rồi.” Vẫn là người lúc nãy, về sau Lộ Nghiên mới biết người này chính là chủ tịch hội học sinh, là nghiên cứu sinh năm nhất, lần đó chỉ muốn đến góp vui, trích dẫn nguyên lời của anh ta là “Đến xem có mỹ nhân không”. Nam sinh ở đại học đều như vậy, điều này trước kia Lỗ Mạn đã từng nói với cô rồi.

Mãi đến khi mặt bớt nóng, Lộ Nghiên mới dám ngẩng đầu lên, lúc này trưởng ban đối ngoại đang phát biểu, Lộ Nghiên vốn định liếc mắt xem dung mạo của người đang có giọng nói dịu dàng kia như thế nào, không ngờ cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nham, Lộ Nghiên lại cúi đầu xấu hổ, ngoài cảm giác xấu hổ và bẽ mặt, cô không cảm thấy gì nữa, sau này Lộ Nghiên rất muốn nhớ lại biểu hiện của Thẩm Nham khi đó nhưng lại không nhớ được gì.

Thường là các thày cô hoặc bạn bè thân thiết mới gọi Thẩm Nham là Tiểu Nham, anh em tốt thì gọi cậu là Nham Tử; bạn bè của Lộ Nghiên cũng gọi cô là Tiểu Nghiên, vì thế thường nghe thấy tiếng gọi “Tiểu Nham” là thể nào cũng có hai tiếng trả lời. Mọi người bắt đầu đem điều đó ra trêu chọc, sau này quen rồi thì một việc đều giao cho hai người làm, đỡ gọi phiền phức, vì thế hai người dần dần thân thiết, đấu võ mồm, tán chuyện, ăn cơm, làm việc luôn cùng nhau. Thẩm Nham khi đó sống rất khiêm tốn vì không muốn mọi người biết gia cảnh nhà anh, cho nên tiêu tiền, làm việc đều không khoa trương; mà tính cách Lộ Nghiên lại điềm đạm khôn khéo, nhưng luôn liều lĩnh một cách ngu ngốc đáng yêu.

“Em làm bạn gái anh nhé?” Khi Lộ Nghiên học năm ba, Thẩm Nham thổ lộ với cô, không ầm ĩ, không lãng mạn. Sau khi Lộ Nghiên cùng Thẩm Nham chơi bóng rổ, địa điểm là sân bóng, lúc ấy là hơn sáu giờ, vì mỗi khi đến giờ này đài phát thanh của trường đều mở các bài hát Trung, Nhật, Hàn, Âu Mĩ, thi thoảng có xen lẫn các ca khúc Italia, hoặc các loại vũ khúc Tây Ban Nha, Lộ Nghiên vẫn luôn cảm thấy đài phát thành trường như một món thập cẩm.

“Hử?” Lộ Nghiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng Thẩm Nham lại nghĩ cô không nghe thấy nên lặp lại một lần nữa, Lộ Nghiên lập tức nhào đến lòng Thẩm Nham, vòng tay ôm lấy thắt lưng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Nham, trên mặt là nụ cười vô cùng rực rỡ: “Anh không được hối hận đấy.”

Thẩm Nham bị hành động của cô dọa hết hồn, nhưng nghe thấy lời của cô tâm tình bỗng tươi sáng hẳn: “Thật không biết xấu hổ!”, Thẩm Nham cười nói, sau đó nhẹ nhàng in dấu vết lên môi cô, khuôn mặt Lộ Nghiên bỗng đỏ lên như quả cà chua, nói lắp bắp: “Anh mới không biết xấu hổ ý.”

Từ đó hai người luôn ngọt ngào bên nhau, Lộ Nghiên biết hoàn cảnh gia đình nhà Thẩm Nham là khi cô học năm cuối phải đi tìm công việc thực tập. Lộ Nghiên vốn là con gái Bắc Kinh gốc, nhưng vì Thẩm Nham cô đã ở lại thành phố S, chuyện tìm công việc của cô không thuận lợi, cô học kiến trúc, nhưng các công ty kiến trúc lớn nhỏ ở đây đều khéo léo từ chối cô, lúc đầu cô còn có niềm tin đi tìm việc, nhưng hi vọng vẫn xa vời mong manh như cũ, sau này cô suy nghĩ đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Khi Lộ Nghiên biết gia cảnh của Thẩm Nham chính là lúc mẹ anh đến tìm cô, đơn giản là mong cô trở về Bắc Kinh, Thẩm Nham và cô không thích hợp, khi đó người phụ nữ ấy rất khách sáo, Lộ Nghiên nghe chuyện, nhưng vẫn không để tâm, cô vốn không phải tiểu nha đầu chịu để người khác sai khiến. Mẹ của Thẩm Nham là một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng của tỉnh nên chuyện cô không tìm được việc cũng chẳng có gì là lạ, vì thế cô tìm những việc vặt khác, cuộc sống không thoải mái vì công việc rất mệt, nhưng cô không từ bỏ mà tiếp tục tìm việc. Tuy gần một năm vất vả nhưng cô không nhận sự giúp đỡ của Thẩm Nham, mỗi lần Thẩm Nham đau lòng nói “Đã khiến cô vợ ngốc của anh mệt quá rồi”, Lộ nghiên không nói gì, chỉ làm nũng trong lòng anh đòi đi ăn, vì thế quãng thời gian ấy Thẩm Nham luôn dẫn cô đi ăn.

Nhưng một tháng trước khi họ chia tay, không biết Thẩm Nham làm sao biết được chuyện này, anh nói: “Đừng tìm nữa, anh nuôi em, chẳng phải em không thích lừa gạt anh sao?”

“Nói thì nói vậy, em nhất định phải là một người phụ nữ độc lập về kinh tế.” Cô nói xong, nhăn mặt làm trò với anh, “Anh đừng lo, em không sao, dần dần sẽ ổn, tự em sẽ khiến mẹ anh phải nhìn thấy thành ý của em, đúng không?” Có lúc Thẩm Nham thực bội phục tính khí lạc quan của nha đầu này.

Nghĩ lại sự vất vả khổ cực và ngọt ngào của quãng thời gian ấy, nếu cho Lộ Nghiên cơ hội được chọn lựa lại một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn Thẩm Nham – người đã từng đưa cô đi tới thiên đàng.

Ngày đó, từ bên cạnh Thẩm Nham cô bước chân ra đi cũng không quay đầu ngoảnh lại, giống như hôm nay cô bước trên cây cầu vượt này, nhưng sau đó cô lại không khống chế nổi mà bật khóc, cô chầm chậm ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn người lại, như vậy dường như có thể ấm áp hơn một chút. Lộ Nghiên không muốn cầu xin Thẩm Nham đừng chia tay với cô, tuy cô biết anh muốn tốt cho cô, nhưng anh dễ dàng nói chia tay như vậy thật sự khiến cô thấy thất vọng.

Lộ Nghiên mải suy nghĩ đã thấy mình về đến nơi ở của mình, “Thật dễ chịu!” Cô nhào vào giường, sau tiếng cảm thán đã thấy hơi thở cô dần trở nên đều đều.


Chương 2: Phong cảnh đầu xuân


Lộ Nghiên bước ra từ phòng làm việc của Triệu Phàm, khuôn mặt tươi cười. Triệu Phàm là bạn học cùng trung học và đại học của cô. Anh là người địa phương ở đây, vì công việc của bố mẹ nên năm lớp mười một phải chuyển lên Bắc Kinh học, sau đó lại quay về đây học đại học. Tình bạn của hai người đã trải qua thử thách bảy năm, dường như không gì có thể phá vỡ được. Thời đi học, dù là nghỉ đông hay nghỉ hè, hai người cũng thường xuyên liên lạc với nhau, bọn họ đều không hiểu mối quan hệ thân thiết được duy trì này xuất phát từ loại tình cảm gì, nhưng hai người vẫn luôn ngầm hẹn làm vậy, chưa hề gián đoạn, có thể đây chính là “Duyên”, là duyên phận tín nhiệm, quan tâm lẫn nhau.

Sau khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham chia tay, cô không quay lại Bắc Kinh mà tiếp tục ở đây tìm việc, cô nghĩ trong lĩnh vực kiến trúc bất kể thế nào cũng không thoát khỏi “thế lực” của mẹ Thẩm Nham, hơn nữa cô bỗng dưng mất cảm hứng với chuyên ngành này, vì thế đã từ bỏ công việc của chuyên ngành gốc, nhưng trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt của thành phố S, muốn tìm công việc cũng không phải chuyện dễ, vào lúc cô định buông xuôi, muốn quay về Bắc Kinh thì Triệu Phàm đã cho cô cơ hội tìm việc. Hai người cùng nhau làm việc, ngày ngày gặp nhau, tình cảm gia tăng, trong lòng Lộ Nghiên vẫn luôn cảm kích anh, tuy miệng không nói nhưng cô biết cả đời này mình không thể nào quên được sự giúp đỡ của anh.

Khi Lộ Nghiên học cấp hai, trời xuân Bắc Kinh mưa rất nhiều, đi học thường rất hay quên mang ô, trời mưa cô thường đội mưa đạp xe về nhà, khi về đến nhà thì cơn mưa xuân nhỏ cũng đã đủ làm ướt cả người cô. Khi đó ba Lộ má Lộ người thì dẫn dắt lớp thi đại học, người thì quản lý lớp nghiên cứu sinh đại học, bận tối mày tối mũi, Lộ Nghiên ở nhà chỉ có thể tự chăm sóc mình, còn như Lộ Hi hay bắt nạt cô thì càng không trông mong anh ta sẽ chăm sóc cô.

Mấy ngày trước hết giờ làm trời lại mưa, Lộ Nghiên vốn không ngại ướt mưa, nhưng cô gái bên cạnh giữ Lộ Nghiên lại không cho ra ngoài, đưa ô cho cô. Lộ Nghiên đã từ chối nhiều lần nhưng cô gái ấy cho rằng cô ngại ngùng nên nhét chiếc ô của mình vào tay Lộ Nghiên, rồi che chung ô với bạn trai bước đi.

Qua lần đó, người bạn đầu tiên Lộ Nghiên kết giao ở Hyatt chính là Tiểu Diêu.

“Trả lại ô cho bạn này.”

“Mình còn tưởng cả đời này bạn sẽ không mang trả lại cơ.” Mấy lần Lộ Nghiên muốn đem trả, nhưng lúc đi làm lại quên mất ở nhà.

“…”

“Hay là bạn cứ về nhà ngủ đi, nhìn mắt bạn thâm hết rồi kìa.” Tiểu Diêu vừa nói vừa luôn tay làm việc.

“Không sao, bây giờ ngủ thì buổi tối sẽ không ngủ được nữa.”

Tiểu Diêu lườm cô: “Bạn đánh giá mình cao quá đấy, đừng nói một buổi trưa, có để bạn ngủ cả ngày thì đến tối bạn tuyệt đối vẫn lăn ra ngủ như heo thôi.” Cô ấy nói xong thì cười phá lên, Lộ Nghiên cũng cười theo, vì những gì cô ấy nói thật sự không sai, Lộ Nghiên luôn ở trong trạng thái thiếu ngủ, khiến bạn bè xung quanh đều rất “bái phục.”

Hai người tạm biệt, Lộ Nghiên đi về phía thang máy.

Lúc Lộ Nghiên đi qua phòng nào đó, đúng lúc cửa mở, cô ngẩng đầu thấy Trần Mặc Đông, quần áo chỉnh tề, sắc mặt hơi tái. Hai người nhìn chằm chằm nhau trong giây lát, Lộ Nghiên nhận ra Trần Mặc Đông, tuy lúc này cô vẫn chưa biết tên anh, nhưng cô vẫn hơi gật đầu, rồi định bước đi.

“Cô có phiền mua giúp tôi ít thuốc không?” Giọng Trần Mặc Đông yếu ớt, có vẻ khàn khàn.

Những năm về sau, Lộ Nghiên mới biết câu nói này là câu nói khách khí nhất của Trần Mặc Đông, cũng là một trong ít thời điểm anh tỏ vẻ yếu ớt trước mặt cô.

Lộ Nghiên mua thuốc xong thì chạy chậm về. Cô vẫn luôn là một người có trách nhiệm, tuy khi làm việc cô không thể nắm toàn cục nhưng ít nhất cũng không để mình sơ suất. Lộ Nghiên tự suy xét đã nhiều lần như thế này cô rất ích kỉ, nhưng cô không thể thay đổi suy nghĩ đã cố định trong tiềm thức của mình, vì thế có đôi khi Lộ Nghiên thật sự rất ích kỉ, lạnh lùng, thậm chí là vô tình. Đối với chuyện chia tay Thẩm Nham, tự cô cho rằng cô rất vô tình, sự biểu hiện đau khổ quá ít, đơn giản vì sự ngọt ngào trong lòng cô vẫn còn quá nhiều.

Lộ Nghiên đặt khăn mặt lạnh lên trán Trần Mặc Đông, sau khi uống thuốc xong anh đã ngủ ngay, hơi thở rất nhẹ. Khi Lộ Nghiên quay lại, Trần Mặc Đông đã nằm trên giường, có vẻ rất khó chịu, ngay cả vẻ mặt cũng cau có.

Cuối cùng có thể nghỉ ngơi, Lộ Nghiên ngồi bên giường Trần Mặc Đông, trong lúc vô tình lướt qua mặt, nhìn thoáng qua Lộ Nghiên có chút thất thần, trong nháy mắt ấy cô bỗng phát hiện ra Trần Mặc Đông lúc này rất giống Thẩm Nham khi ngủ, vầng trán rộng như nhau, hàng lông mi đen dày, sống mũi thẳng, và đôi môi mỏng. Dáng vẻ lặng lẽ xuất hiện trên khuôn mặt này khiến cô khó rời tầm mắt, trước kia cũng vậy. Lộ Nghiên có chút hoảng hốt, sau khi lấy lại tinh thần cô lại thấy họ không giống nhau, da Thẩm Nham trắng hơn, mũi cũng dài hơn Trần Mặc Đông, mà dáng vẻ Trần Mặc Đông lại kiên cường hơn.

Lộ Nghiên nhẹ nhàng bước đến chiếc ghế dựa thoải mái, vốn chỉ muốn rời xa ký ức một chút, nhưng không ngờ cô lại dần dần thiếp đi.

Lộ Nghiên khi ngủ thường có cảm giác rất không an toàn, mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng khi không thể chịu được, cô thường đột ngột ngồi dậy, theo bản năng sờ chiếc dây chuyền nhỏ trên ngực, lần này khi tỉnh táo lại cô mới phát hiện không khí có gì đó không đúng.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, anh cảm thấy khỏe hơn chưa?” Không biết từ khi nào trong phòng đã có thêm một người con trai nữa, Lộ Nghiên không có lòng dạ suy nghĩ nữa, ngay lập tức khôi phục lại phong thái làm việc, tuy bản thân thật sự rất xấu hổ, bị hai người đàn ông lạ mặt nhìn thấy, cảm giác rất kì lạ, nhưng hiện giờ không phản ứng gì có lẽ là phản ứng tốt nhất, cô tự nói với mình: phải bình tĩnh.

“Lộ Nghiên…” Lâm Hướng nhìn bảng tên trên ngực cô, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên.

Lộ Nghiên cũng cười đáp lại.

“Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn.” Trần Mặc Đông hờ hững mở miệng, nhã nhặn lịch sự.

Lộ Nghiên còn nói vài câu xin lỗi về chuyện ngủ quên của mình, sau đó tìm cớ chạy nhanh khỏi đó.

Trong lòng Lộ Nghiên cảm thấy không yên, cô luôn cảm thấy thái độ của hai người khi nãy viết rõ hai chữ “nghiên cứu”, cứ như họ đã từng gặp mặt trước đây vậy, thật không hiểu nổi.

Cảm xúc của Lộ Nghiên đều viết rõ trên mặt, tuy mỗi lần cô đều thấy mình đang che giấu cảm xúc nhưng đó chỉ là cô tự nhận thôi, người khác vẫn có thể nhìn rõ cảm xúc của cô khi đó, mà lúc này cô đang trên đường về nhà và mang theo biểu tình “Vì sao?” trên mặt.

Cây cối bên đường đang nảy mầm, vừa mới vào đầu xuân, những người bạn nhỏ trên phố cũng như đang hưởng ứng câu nói “Xuân bù thu đông”, mỗi cơ thể nhỏ giống như một khối thịt, đâu đâu cũng đều mơn mởn sức sống.

Mấy ngày nay Lộ Nghiên đã thay áo khoác mỏng, những cơn gió nhỏ vẫn còn hơi lạnh, cô dựng thẳng cổ áo, nhìn thấy người bán khoai nướng bên đường, mùi thơm thổi qua, Lộ Nghiên thong thả qua đường mua một củ khoai nướng, bóc đi lớp vỏ, củ khoai hồng bốc lên hơi nóng, Lộ Nghiên cắn hai miếng thì không ăn được nữa, những thứ đồ thế này chỉ ngửi thơm chứ ăn không thơm, cô gói nó lại, đến trước cửa khu ở mới ném nó vào thùng rác.
Phan Gioi Thieu
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .